Giá tôi nhận ra điều nhỏ nhặt có sức tàn phá ghê gớm!

Sức khỏeThứ Sáu, 08/10/2010 05:50:00 +07:00

Ngày vợ tôi bất ngờ đề nghị chia tay với lý do “tính tình không hợp, cuộc sống chán nản”, tôi ngạc nhiên chẳng hiểu vì sao.

Ngày vợ tôi bất ngờ đề nghị chia tay với lý do “tính tình không hợp, cuộc sống chán nản”, tôi ngạc nhiên chẳng hiểu vì sao.

Ngày vợ tôi bất ngờ đề nghị chia tay với lý do “tính tình không hợp, cuộc sống chán nản”, tôi ngạc nhiên chẳng hiểu vì sao, nhưng vì tự ái trước thái độ lạnh lùng, cương quyết của cô ấy, tôi đã không níu kéo. Ra tòa, hai đứa con nhỏ theo mẹ, nhà cửa chia đôi. Đến lúc đó, tôi mới nhận ra “tài sản” của mình sau hơn 10 năm vợ chồng chẳng có gì đáng giá.Thành kẻ trắng tay: không vợ, không con, không của cải... tôi quay về sống chung với bố mẹ như hồi còn độc thân. Cô ấy cũng bán luôn nửa căn nhà phần tôi (trợ cấp) để lấy tiền bỏ ngân hàng dành cho hai con ăn học, rồi mua một căn nhà khác, tuy nhỏ nhưng được cô ấy sửa sang thoáng đãng, gọn gàng và ấm cúng.
  

Giá như tôi nhận ra những điều nhỏ nhặt tàn phá hôn nhân như thế nào. 

Những buổi tối đi học thêm, bù khú cùng bạn bè đến khuya lơ mà chẳng ai gọi điện làm phiền, có lúc tôi rơi vào trạng thái lơ lửng, lạ lẫm, chẳng biết mình vui hay buồn. Không thể phủ nhận lúc này đây tôi có cảm giác thật tự do, thoải mái.
 
Cuộc sống hôn nhân gần 10 năm lùi lại phía sau như một giấc mơ dài. Thỉnh thoảng, tôi cũng có cảm giác hụt hẫng khi mỗi sáng thức dậy thấy căn phòng trống trải, nhớ giọng nói líu lo của con, nhớ cảm giác quen thuộc của gia đình và cả tiếng cằn nhằn của vợ. Và, tôi bắt đầu phải dành thời gian để lo những việc tủn mủn cho bản thân.
 
Rồi những ngày buồn sau ly hôn cũng qua đi. Cuộc sống của tôi như chậm lại. Chính trong những khoảng lặng nhìn lại ấy, tôi đã giật mình. Dường như trước giờ tôi chưa bao giờ có khái niệm “dừng lại để nhìn, để suy ngẫm”. Tôi nhận ra mình đã không hiểu nhiều về vợ, về người phụ nữ bao năm bên cạnh tôi.
 
Cô ấy vui buồn gì, bận rộn hay gặp khó khăn, mơ ước gì... đều phải tự mình bươn chải. Mà cô ấy vốn là một phụ nữ “sống trong nhung lụa, yếu đuối và đa cảm” nên chắc chắn càng mệt mỏi hơn. Tôi đã thờ ơ, đúng như bản chất vô tâm sẵn có của tôi mà mẹ tôi thường mắng.
 
Tôi cũng nhận ra, từ trước đến nay mình chỉ biết nhận mà không hề cho. Điều đó đã làm nguội lạnh và tắt dần ngọn lửa yêu đương ngay trong cái nơi được gọi là mái ấm hạnh phúc của tôi. Không phải tôi không yêu quý gia đình, không thương vợ, mà hình như tôi đã quá coi nhẹ những va chạm vụn vặt, những thất vọng nhỏ nhặt. Những lo toan mà gia đình nào cũng có…
 
Tôi cứ nghĩ, mình lo đi làm kiếm tiền, tháng lương nào cũng đưa đủ cho vợ là tròn bổn phận, còn gì để vợ phải kêu ca, phàn nàn hay đòi hỏi kia chứ! Ngay cả tiền chi tiêu hằng tháng thiếu đủ thế nào tôi cũng không quan tâm. Cho đến lúc này, đối mặt với bao thứ vụn vặt, cơm áo gạo tiền của chính mình, tôi mới thật sự ngỡ ngàng...
 
Giờ tôi thường đi làm về nhà sớm, ngồi một mình bên cửa sổ, thẫn thờ nhìn ngắm người qua lại ngoài đường. Tôi đã thấm thía cái cảm giác cô đơn trong chính ngôi nhà mình.
 
Giá như tôi sớm nhận ra, có những điều nhỏ nhặt nhưng sức tàn phá của nó thật ghê gớm. Giá như tôi biết, sức chịu đựng của mỗi người đều có giới hạn. Giá như tôi hiểu, sẽ có lúc những người thân yêu sẽ chán nản lìa xa tôi.
 
Tôi tiếc cho hạnh phúc của mình, nhưng đã quá muộn...





Theo Phụ nữ TP HCM

Bình luận
vtcnews.vn