Bài hịch cấm đàn ông đọc ngày 8/3

Bạn đọc viếtThứ Hai, 08/03/2010 05:31:00 +07:00

Một bài hịch “hiệu triệu” chị em cực kì ấn tượng do một đấng mày râu đích thực chấp bút, không cười cũng uổng!

Một bài hịch “hiệu triệu” vui giúp chị em đứng lên giành vị thế, nhưng lại do một đấng “mày râu đích thực” chấp bút nên, đủ biết tinh thần ưu ái của anh em cho “phe địch” trong dịp 8/3 này dâng cao đến chừng nào!

Hịch nữ giới
 

(Vô cùng cáo lỗi cùng nguyên tác)

 

1. Ta thường nghe:  Trưng Nữ Vương phất cờ khởi nghĩa để trả nợ nước thù chồng, Triệu Trinh Nương muốn cưỡi sóng chém cá kình ở biển Đông. Bùi Thị Xuân, một bề tôi của Quang Trung, dẫu cho tứ mã phanh thây quyết không khuất phục. Từ xưa những bậc trung thần liệt nữ hy sinh vì nghĩa đời nào không có. Giả sử các bậc đó cứ khư khư theo thói nữ nhi thường tình, thì cũng đến chết già nơi xó… bếp, sao có thể lưu danh sử sách, khiến cho bao nhiêu đấng nam nhi phải thẹn với trời đất được.

 

Các ngươi chỉ chăm phim Hàn, không hiểu văn nghĩa, nghe những chuyện ấy nửa tin nửa ngờ. Thôi những chuyện xưa ta không kể, chỉ kể những chuyện trong thế kỷ XX: Marie Curie đã phải sống trong trong phòng thí nghiệm mấy chục năm trời để giành giải Nobel đầu tiên cho phái nữ. Võ Thị Sáu đứng trước họng súng kẻ thù còn ngắt một bông hoa cài lên mái tóc. Ngô Thị Tuyển đã lấy sức mạnh từ đâu để vác hai hòm đạn nặng gần một tạ trên đất lửa Hàm Rồng những năm đánh Mỹ. Thật là: “Anh hùng đâu cứ phải mày râu”.

 

2. Huống chi: Ta cùng các ngươi, sinh ra gặp thời bình đẳng, lớn lên giữa buổi tự do. Ngó thấy đàn ông ngồi uống bia mỗi chiều để trốn việc nhà, cậy nam nhi đại trượng phu chỉ lo việc lớn để phó thác việc tề gia. Thác mệnh Khổng Tử mà đòi “tam tòng tứ đức”, giả hiệu Adam mà đòi xương sườn thứ bảy. Thật chẳng khác nào “sư tử Hà Đông” mà phải ngồi nhìn giang sơn chìm đắm!

 

Ta thường tới bữa quên… soi gương, nửa đêm quên đánh phấn, mặt nhăn da cóc, mái tóc rối mù. Chỉ căm tức rằng chưa được thoả chí tang bồng, dọc ngang trời đất. Làm được những việc ấy thì dẫu cho trăm thân ta bọc trong da lợn, ngàn xác ta phơi ngoài bãi biển ta cũng nguyện xin làm.

 

Các ngươi được ta “dụ dỗ” đã lâu ngày: không có áo mặc thì ta cho… ở vậy, không có eo thon thì ta cho đi thẩm mĩ, tóc mì tôm thì ta cho ép thành mì ống, da dẻ xù xì thì đã có spa… Cách đối đãi ấy so với người xưa cũng chẳng kém gì.

 

Nay các ngươi nhìn thấy ngày suy tàn của hơn 3 tỉ người mà không biết lo, thấy giới mình bị lừa gạt mà không biết thẹn. Phận má thắm môi đào mà không biết giữ, nghe nhạc nước ngoài rồi mê mấy gã tóc vàng, râu rậm, mắt xếch ở tận trời Tây mà không thấy quê. Hoặc lấy việc yêu đương làm trò đùa, hoặc lấy việc hẹn hò chát chít trên mạng làm tiêu khiển. Hoặc vui thú nơi vũ trường, hoặc quyến luyến đàn ông, hoặc tham phú quý giàu sang mà quên lễ nghĩa, hoặc mê tán gẫu buôn dưa lê mà sao nhãng việc công, hoặc thích bọn đẹp trai, hoặc mê xe đẹp.

Nếu có Đông Gioăng, Sở Khanh mò sang thì má thắm môi hồng không ru ngủ được chúng, kinh nghiệm trong tình trường không thể làm mưu lược để lừa trai. Dẫu rằng sắc nước hương trời, tấm thân quý ngàn vàng khôn chuộc. Lúc bấy giờ ta và các ngươi sẽ bị chúng nó lừa, đau xót biết chừng nào? Chẳng những nhan sắc của ta bị vùi dập, bị xuống dốc như xe không phanh mà mắt phượng mày ngài của các ngươi cũng bị lồi ra như mắt phù thủy. Chẳng những đức hạnh của ta không còn mà thương hiệu của các ngươi cũng bị mất giá như chơi. Chẳng những thân xác thịt da của ta xù xì như da cóc mà sự đằm thắm dịu dàng của các ngươi cũng chẳng vẹn nguyên.

 

4. Nay ta bảo thật các ngươi nên lấy câu “người phụ nữ là kiệt tác của hóa công” làm nguy cơ, nên lấy điều “thân em như hạt mưa sa” làm răn sợ. Tích lũy tri thức vượt mặt nam nhi khiến cho người nào cũng giỏi như Marie Curie, chị em nào cũng đẹp như nàng Kiều tái thế, để có thể bêu đầu gã Đông Joăng John Terry ở London, làm bẽ mặt Ashley Cole ở Stamford Bridge…

 

Như vậy chẳng những cái quý giá nhất của đời ta vẫn vững bền mà cả “kho vàng” của các ngươi cũng không bị đánh cắp. Chẳng những nhan sắc của ta được đại tu hoàn chỉnh mà thương hiệu đàn bà của giới chúng ta cũng được nâng lên. Chẳng những người yêu thương của chúng ta hết lời ca tụng mà đàn ông trên thế gian này đều muốn quỳ gối làm nô lệ đến suốt trăm năm. Đến lúc đó các ngươi muốn vui vẻ nhảy múa, phỏng có ngại gì!

 

5. Nay ta chọn trong kho tàng kinh điển của nữ gia hợp thành một quyển gọi là “Thời đại nữ nhân”. Nếu các ngươi nghe ta chịu đọc sách này thì mới xứng là “kiệt tác của hóa công”, nhược bằng khinh bỏ sách này, làm trái lời ta thì cũng chỉ là phường… đàn bà từ nhà xuống bếp.

 

Vì sao vậy? Đàn ông với đàn bà là hai thái cực của hóa công. Thói đời âm thịnh thì dương suy và ngược lại. Vì thế nếu các ngươi không chuyên tâm dùi mài kinh sử, đại tu nhan sắc thì chẳng khác nào đang vô tình biến những con thiên nga xinh đẹp trở thành những mụ vịt trời ngờ nghệch xấu xí, thành những con nai vàng ngơ ngác, sớm muộn rồi cũng sập bẫy thợ săn. Vậy rồi nếu mai đây “kiệt tác của hóa công” chẳng may sứt mẻ, lúc đó ta và các ngươi còn mặt mũi nào mà son với phấn, mà hờn với dỗi nữa.

 

Ta viết bài hịch này để… mua vui trong dịp tháng Ba ngày Tám, nhưng ta phải nói nhỏ rằng: Đọc xong hịch, các ngươi không được "tiết lậu thiên cơ" với cánh mày râu. Họ mà biết, thì mưu lược khổng lồ của ta và các ngươi sẽ bị chết yểu ngay từ ngày... 7.3 đó.

Quang Duy, [email protected]


Bình luận
vtcnews.vn