Thơ thiêng thật…

Tổng hợpThứ Hai, 23/08/2010 04:11:00 +07:00

Thơ rẻ rúng đến thế kia ư? Cả thời tuổi trẻ sức dài vai rộng thì lo làm ăn, bay nhảy, đốt trời không đơn không giấy, giờ về già, đến tuổi rồi, chả làm gì được..

 

Dạo này cánh công chức tuổi sồn sồn gặp nhau có một câu hỏi quan tâm thay lời chào rất thú vị: Ông đến tuổi... làm thơ chưa? Cha mẹ ơi, nghe xong cười muốn sặc nhưng rồi lại ngậm ngùi. Thơ rẻ rúng đến thế kia ư? Cả thời tuổi trẻ sức dài vai rộng thì lo làm ăn, bay nhảy, đốt trời không đơn không giấy, giờ về già, đến tuổi rồi, chả làm gì được nữa thì quay ra làm... thơ. Có lẽ nhờ thế mà cái câu lạc bộ thơ của ông Bành Thông đông đến mấy ngàn người, đè hội của ông Hữu Thỉnh bẹp gí. Nghe nói trên bàn bộ trưởng Bộ Nội Vụ đang có đơn xin thành lập hội thơ Việt Nam với một số lượng đông gấp hàng trăm lần hội viên hội Nhà Văn Việt Nam hiện tại. Chả thế mà năm nào đấy, câu lạc bộ này tổ chức một đại hội thành lập vô cùng hoành tráng ở hội trường Ba Đình, thua kém gì anh nào? Thì ngay chiều nay tôi cũng vừa tiếp mấy bác, bác nào cũng một tập bản thảo dày cộp thơ, nhờ tôi đọc góp ý. Tôi bảo các bác ơi, thơ làm sao mà góp ý được. Có dọa bẻ răng tôi cũng không làm nổi thơ như các bác. Thơ các bác là kiểu thơ thấy gì viết nấy và nghĩ gì tả nấy, câu chữ tự nhiên nhi nhiên như thuốc huyết áp, thuốc tiểu đường, nó khó lắm, chúng em mần chả nổi. Mà đúng là có những bác lúc còn mần việc cả đời không cầm quyển sách, kể cả truyện... tranh chứ đừng nói thơ, thế mà bây giờ về hưu thơ đẻ sòn sòn, rất hăng hái đi họp và tổ chức sinh hoạt câu lạc bộ thơ, đến nơi thì đọc thơ và bình thơ chả thua gì ông Xuân Diệu ông Vũ Quần Phương ông Trần Đăng Khoa mấy nả...

Lại cũng vừa đi một chuyến nước ngoài với hơn chục bác thuộc giới nhiều chữ. Có năm bác trên sáu chục, còn lại là trên bốn chục. Thế mà hôm nào ăn cơm cũng có vài bác trên sáu chục... dính cơm. Khi thì dính ở miệng, lúc ở má, đoạn ở tay, còn rơi vãi thì không kể. Mà tên tuổi các bác nếu mà trưng ra thì sẽ sáng lòa, sẽ làm khối người mê mẩn. Thế nên cái cánh mới trên bốn chục lại mới có cái thành ngữ: Bác đã đến tuổi... dính cơm chưa?

Nhưng mà ngoảnh lại thì mình cũng đã đến tuổi... đi bộ mất rồi. Đi bộ hình như cũng là đặc quyền dành cho lứa sồn sồn, bụng to chân nhỏ, suy ra, đi bộ tức là... mần thơ, tức là dính cơm. Tuổi này, không men gan nhiều thì cũng tiểu đường. Không tiểu đường thì cũng cao huyết áp. Không cao huyết áp thì cũng cô - lếch - tơ - rông có vấn đề, thì cũng mỡ máu, gút... trăm thứ bệnh lòi ra nếu anh vào... bệnh viện kiểm tra sức khỏe... Vậy nên, cách tốt nhất là chiều chiều tắt điện thoại, xỏ giày ra sân - không phải đá bóng, cái thời oai hùng ấy qua rồi - mà là đi bộ.

Té ra đi bộ vui phết. Rất ít người trẻ. Thì mình cũng thế, thời trẻ còn lo đi... nhậu chứ. Không đi để các quán nhậu buổi chiều nó cô đơn nó chết vì... buồn à. Sức khỏe là cái đinh, trông đây này, 10 chai sáng mai vẫn... dậy tốt. Hai lít vẫn ít chưa nhiều. Thế tức là cái bãi đi bộ ấy, chỉ toàn người từ sồn sồn đến già. Huỳnh huỵch có, khoan thai có, gấp gáp có, chậm rãi có, mủm mỉm cười có, nghiến răng nghiến lợi có... người lầm lì cô lẻ đi, nhóm kết mảng rì rầm chuyện giá xăng, chuyện nhân sự, lại có cả mấy cụ chân cẳng lập cập, chả yêu đương cũng không huyết thống gì, thế mà tay đan tay bìu díu như là đang tình tứ... nhưng trên hết là truyền cho nhau kinh nghiệm sống. Những là tiểu đường kiêng gì, men gan ăn gì, huyết áp uống gì, và... thuốc gì cho hăng, cho vài tháng một lần qua quýt gọi là cho biết là mình đang sống... chao ơi, thời tuổi trẻ chả lo, giờ mới đầu bốn đầu năm đã lo thuốc gì cho hăng. Thế này thì nguy, nguy to thật. Ngày xưa nói là đói khổ thế nhưng các cụ hăng đều lắm, bây giờ giàu có béo tốt mà còn mỗi hăng làm thơ, dính cơm và đi bộ thì còn gì mà nói nữa hả giời...

Mình cũng có làm thơ, nhưng là làm từ hồi còn trẻ, hồi còn chưa... đi bộ, nhớ có câu: tuổi về như thác/ bâng khuâng nẻo về năm tháng cứ rưng rưng, hồi ấy cứ viết vu vơ vậy, chả nghĩ gì, đến giờ như vận vào. Thơ thiêng thế không biết...

 Văn Công Hùng

Bình luận
vtcnews.vn