Nước mắt người mẹ giam con gái 10 năm trong lều

Thời sựThứ Bảy, 26/06/2010 07:00:00 +07:00

(VTC News) - Trong căn nhà nhỏ nằm nép mình bên góc vườn um tùm chuối và cây dại, tiếng kêu la đến lạc giọng của một người con gái không ngừng phát ra.

(VTC News) - Trong căn nhà nhỏ nằm nép mình bên góc vườn um tùm chuối và cây dại, tiếng kêu la đến lạc giọng của một người con gái không ngừng phát ra. Đây chính là nơi sinh sống của chị Bùi Thị Hải hơn 10 năm nay, nơi chứng kiến những ngày dài chị chìm trong vô thức vì bệnh tật.

Buổi chiều định mệnh

Một chiều hè tháng 6/2010, chúng tôi đến làng Đại Đồng, Lê Hồng (Thanh Miện - Hải Dương) trong cái nắng oi ả. Mặt trời chênh chếch chiếu những tia nắng rực lửa khiến miền quê đang vào vụ gặt càng thêm ngột ngạt. Trong căn nhà nhỏ nằm nép mình bên góc vườn um tùm chuối và cây dại, tiếng kêu la đến lạc giọng của một người con gái không ngừng phát ra. Đây chính là nơi sinh sống của chị Bùi Thị Hải hơn 10 năm nay, nơi chứng kiến những ngày dài chị chìm trong vô thức vì bệnh tật.

Sinh năm 1982, 10 năm trước cô gái mang tên Hải bước vào tuổi mười chín, đôi mươi, cái tuổi đẹp nhất của thời thiếu nữ. Nhà nghèo, chị Hải đã nhường phần học cho hai em, còn mình ngày ngày ôm nón, vác liềm đi khắp làng trên, xóm dưới làm thuê kiếm tiền phụ mẹ nuôi em.


Nhà tuy ít ruộng nhưng nhờ bàn tay chịu khó của Hải, những luống khoai, triền lúa mùa nào cũng xanh mướt. Bà con ai cũng khen bố mẹ Hải có phúc khi có cô con gái chịu thương chịu khó, xinh đẹp. Nhưng cũng chính từ cái tính hay làm ấy, chị phải gánh chịu bi kịch có lẽ sẽ đeo đẳng suốt cuộc đời.

Căn nhà chất chứa nỗi buồn của chị Hải 

Vào một buổi chiều tháng 5 hơn 10 năm về trước, khi trời vẫn còn nắng gay gắt, Hải đã mang liềm ra đồng gặt cố đám ruộng của nhà để hôm sau sang đồng bên gặt thuê. Ruộng gần hết, cô bỗng gục xuống và ngất lịm đi. Mặc dù được bà con quanh đồng đưa đến bệnh viện kịp thời nhưng cơn cảm nắng do làm cố sức đã để lại di chứng hết sức nặng nề với Hải. Đó là căn bệnh “tâm thần phân liệt” không thể chữa khỏi. Gánh lúa cuối cùng Hải gặt giúp mẹ mãi mãi không được cô mang về. Người con gái đương tuổi xuân thì ấy từ đó mất đi trí nhớ, ngô nghê trong những tràng cười vô định.

Dường như kí ức cuối cùng của cô gái thảo hiền ngày nào chỉ là những ngày làm đồng tuy vất vả nên từ ngày lâm bệnh đến nay, cô có một sở thích đi lội dưới đồng ruộng. Dù ngày nắng hay khi trời đổ mưa; dù là đám lúa mướt màu xanh hay chỉ là cánh đồng trơ đất, có “cơ hội” thoát khỏi sự trông nom của gia đình là cô lại chạy ào ra đồng sau nhà thỏa sức chạy lội. Nhiều khi, những đám lúa non mới cấy cũng bị cô dẫm nát, bố mẹ Hải phải ngậm ngùi cấy lại cho hàng xóm.

Bạn bè cùng trang lứa với Hải giờ đã yên ấm bên chồng con. Thời gian trôi đi, chỉ có cô là cứ mãi ngây ngô với kí ức xa xăm.

Bạn bè cùng trang lứa với Hải giờ đã yên ấm bên chồng con, chỉ có ccứ mãi ngây ngô với kí ức xa xăm

Mất kiểm soát về bản thân, nhiều lúc Hải có những hành động phá phách làm phiền lòng những người hàng xóm. Những lúc ấy, người đau khổ nhất là bố mẹ cô. Thương con nhưng chẳng biết làm sao, bố mẹ cô lại ngậm ngùi xúc thóc đền hàng xóm. Cực chẳng đã, gia đình cô mới xây một gian nhà nhỏ ngoài vườn, kê chiếc chõng tre cho cô ở một mình và khóa trái cửa để cô không phá phách. Chỉ những lúc ăn cơm, tắm rửa hoặc vệ sinh cô mới được ra ngoài.

Và thấm thoắt đã 10 năm, cuộc sống của Hải bó gọn trong 4 bức tường của căn lều nhỏ hẹp ấy. 

Nỗi lòng người mẹ

Bà Đỗ Thị Gọn (SN 1960), mẹ chị Hải, không giấu được đôi mắt ngấn nước khi kể về con. Bà cho biết, phải mất mấy năm bà mới nén lòng để chồng cho con ở một mình. Con dại nhưng là mình dứt ruột sinh ra, bà không nỡ để con phải thui thủi một mình. “Nếu khi nó lên cơn co giật không ai biết, có mệnh hệ nào thì tôi chết mất. Nhưng vẫn phải giam như vậy để nó bớt đi phá phách lung tung”, bà Gọn ngậm ngùi.

Những khi Hải kêu la, lăn lộn, vệ sinh bừa bãi, bỏ cơm, bỏ thuốc...  bà Gọn lại mất ăn mất ngủ. Khi nóng bức mất điện, bà lại còm cõi cầm quạt ra vườn, nhốt mình cùng con quạt cho Hải bớt nóng.

Nhiều người khuyên gia đình bà Gòn nên gửi Hải đến trung tâm điều trị tâm thần nhưng bà nhất quyết không chịu. Tình thương người mẹ suốt mười năm qua chưa bao giờ thay đổi, dù nhiều lúc quá mệt mỏi vì bệnh tật của con. Hàng xóm bà Gòn cho biết, nhiều khi đi làm đồng vất vả, trở về nhà biết tin con lại phá phách nhà này, nhà kia, bà lại cắp nón sang xin lỗi chứ chưa một lần buông lời chửi mắng con. Nước mắt người mẹ già như đã nén vào trong để hi vọng ngày con lành bệnh.

Tình thương với con gái của bà Gòn không bao giờ mất đi 

Ngày ngày trong căn nhà nhỏ, Hải quanh quẩn bên chiếc chõng cũ mòn, chơi với vài viên gạch nhỏ mà chị đã dùng để kẻ vẽ kín bốn bức tường. Đôi khi với tay ra ngoài, Hải hái được bông hoa chó đẻ, rồi lại cười ré lên thích thú. Rồi mỗi khi Hải vẫn “sổ lồng”, bỏ đi lang thang vô định hàng chục cây số hoặc bơi lội dưới ao. Những lúc ấy, anh em họ hàng lại phải cắt cử người chia nhau đi tìm. Cũng may người qua đường biết chuyện, đưa Hải về tận nhà hoặc nhắn cho gia đình đến đón.

Gia đình bà Gòn ngày càng túng bấn hơn khi tiền thuốc thang cho Hải tăng lên theo tình trạng bệnh của chị. Người em trai thứ của Hải phải bỏ học giữa chừng để cùng bố đi làm xa kiếm tiền phụ thêm thuốc thang cho chị và giúp gia đình xoay sở trong những lúc cùng quẫn. Còn bà Gòn không dấu được nỗi đau và sự lo lắng khi ngày một tuổi già sức yếu, bà không biết sau sau này ai sẽ thay bà nuôi con. Chỉ cần ai nhắc đến điều này, nước mắt bà Gòn lại tuôn rơi trên khuôn mặt già nua, khắc khổ.

Hiện hoàn cảnh gia đình bà Gòn rất khó khăn. Qua bài viết, VTC News mong muốn những tấm lòng hảo tâm có thể chia sẻ, giúp đỡ để giúp chị Hải điều trị bệnh tật.

Mọi sự giúp đỡ của bạn đọc xin gửi về địa chỉ: Bà Đỗ Thị Gòn, thôn Đại Đồng – xã Lê Hồng (Thanh Miện - Hải Dương).


Ngọc Tùng – Tiểu Phương

Bình luận
vtcnews.vn