Nữ văn sĩ nhiễm dioxin từng phải nằm nhà xác

Sức khỏeChủ Nhật, 28/10/2012 01:35:00 +07:00

Ba tháng tuổi, Trà My đã nằm nhà xác chờ chôn cất. 6 tuổi mới bắt đầu tập đi. 21 tuổi mới bắt đầu tập nói. Và bây giờ, cô có trong tay 2 tập tản văn.

Ba tháng tuổi, Trà My đã nằm nhà xác chờ chôn cất. 6 tuổi mới bắt đầu tập đi. 21 tuổi mới bắt đầu tập nói. Và bây giờ, cô có trong tay 2 tập tản văn từng đăng trên báo chí.

Tôi biết Trà My cách đây 5 năm, khi My vừa từ Quảng Trị vào điều trị giọng nói tại làng Hoà Bình (TPHCM). Đó là một cô gái nhiễm dioxin, đã 21 tuổi nhưng chưa từng được đi học, không thể tự bước đi và chỉ giao tiếp bằng cách viết ra giấy hoặc nhắn tin.

Chọn cho mình cách sống lạc quan, Trà My không ngừng cố gắng tự lo cho mình mà không cần phải có mẹ bên cạnh.  

 
Năm năm sau, tôi nhận được một thông cáo báo chí, mời tham gia lớp tập huấn dành cho người khuyết tật mà người gửi là nhà văn Trần Trà My. Bất ngờ hơn là trò chuyện với My bây giờ, đã không cần dùng đến giấy bút và điện thoại.

Buổi chiều cuối tháng 10, giữa hàng chục bạn thanh niên khuyết tật đang tham gia lớp tập huấn “Biến đổi tư duy”, tôi lại nhìn thấy My trong chiếc áo đỏ có in dòng chữ “Sống trọn vẹn”, cùng hoà giọng với mọi người bài hát Và con tim đã vui trở lại. Nhìn nụ cười rạng rỡ của em, tôi biết con tim ấy đã tìm thấy niềm vui…

Tiếng khóc từ nhà xác

Mẹ kể rằng chỉ 3 tháng sau ngày My ra đời, em đã phải nhập viện cho một ca đại phẫu. Cơ thể của em không đủ sức đi hết thời gian ca mổ. Khi gia đình đau buồn chuẩn bị đưa em về chôn cất thì từ nhà xác, My bất ngờ cất lên những tiếng khóc yếu ớt.

Lần chết đi sống lại ấy đã khiến não của My bị tổn thương, ảnh hưởng đến hệ thần kinh vận động, từ đó người em mềm oặt và chỉ nằm một chỗ, những âm thanh phát ra từ miệng em chỉ là tiếng ú ớ.

Sáu tuổi, ba làm cho My chiếc “xe” có khung bằng mây để em bắt đầu tập đi. Không thể đi lại, không thể nói cười như những đứa trẻ khác, My vẫn tin rằng sẽ có ngày em được bà tiên ban tặng những điều ước. Cứ vậy, My chờ mãi mà vẫn không thấy phép mầu nào đến với mình.


Chín tuổi, khi những đứa em trong nhà, những đứa bạn trong xóm đều đi học thì My vẫn chỉ quanh quẩn trong nhà. Những năm đó, thu nhập từ nghề lái xe của ba không đủ nuôi sống cả gia đình với đứa con gái đau ốm quanh năm.

Mẹ vừa dạy dỗ, chăm sóc các con, vừa tất tả mua sắn dây, mua tiêu… chờ hết mùa đem bán. Rồi My bắt đầu học chữ từ em gái của mình. Thấy em học bài, My bò đến bên em ngồi học lỏm và bảo em bày cho mình tập viết. Đôi bàn tay yếu ớt của My cố lắm cũng chỉ gò ra những con chữ cong queo…


Tự chữa bệnh cho mình

Đăng ký học một khoá đào tạo về truyền thông chuyên nghiệp, My xin vào làm việc tại Help Corporation và hiện nay, em đang làm việc cho Interdist Group với vai trò phụ trách truyền thông, có thể tự trang trải cuộc sống. Tuy việc đi lại vẫn cần có người giúp đỡ nhưng Trà My đã có thể tự chăm sóc bản thân.

Chỉ ở lại làng Hoà Bình trong nửa năm, Trà My xin ra ngoài. Sau nhiều lần chuyển nhà trọ, Trà My hiện sống một mình trong căn phòng thuê ở quận Tân Phú, TPHCM, tự nấu ăn, tự giặt giũ… Cuối tuần này, My lại tiếp tục làm một cuộc chuyển nhà. Ở đó, sẽ có nhiều trang viết mới ra đời…

Năm 2007, My vào Sài Gòn tìm nơi điều trị giọng nói, và được nhận vào sống tại làng Hoà Bình (Từ Dũ). Hy vọng mở ra khi có nhiều người ngỏ lời sẽ giúp em trang trải chi phí điều trị. Thế nhưng, thêm một lần nữa My hụt hẫng khi biết không có phương pháp nào điều trị cho tật bệnh của em.

Hỏi có nản không, My bảo: “Ngày trước, khi ý thức được sự khiếm khuyết của bản thân, không muốn mình trở thành gánh nặng của gia đình, đã nhiều lần em tự tử nhưng nhờ ba mẹ phát hiện kịp thời mà em còn sống đến hôm nay. Vậy nên, em trân quý cuộc sống mình đang có và tập xem đó là điều bình thường, là những trở ngại rất nhỏ mà em gặp”.


Sẽ nhiều bất ngờ cho những ai không gặp My trong khoảng vài năm, bởi bây giờ My đã có thể tự tin trò chuyện bằng giọng mình, tuy vẫn còn khó nghe. Bất ngờ nhất là My cho biết em đã tự tập nói. Một người quen dạy cho em cách tập khí công, My kiên trì tập hít thở, tập phát âm và tập hát. My cười thật tươi: “Em thích hát lắm và cứ hát suốt ngày!”

Quyết định ở lại TPHCM và tìm một công việc để sống, My dành nhiều thời gian đi học, đi làm, tham gia các hoạt động hỗ trợ người khuyết tật và viết văn. Một nhà văn chưa bao giờ đi học. Một nhà văn mà việc viết chữ, dùng máy tính đều hết sức khó nhọc.

Chúng ta chính là mùa xuân và Giấc mơ đôi chân thiên thần là tập hợp những tản văn, truyện ngắn của My được đăng trên các báo, tạp chí. My khoe với tôi bìa quyển sách có tên Yêu trên từng ngón tay mà em đang dành dụm tiền để mang đi in. Đó là câu chuyện tình yêu của My với một đôi bàn tay đã nắm lấy tay em ba năm qua.


Vài ngày trước, My đã viết trên trang cá nhân của mình về mục tiêu phải làm trong hai năm tới: trau dồi tiếng Anh để tìm một học bổng du học, được đào tạo chuyên nghiệp về truyền thông… Tôi gọi đó là ước mơ, còn My thì bảo đó là mục tiêu. My giải thích: nếu là ước mơ, có khi người ta không thực hiện được, còn là mục tiêu thì đó là mốc để người ta phấn đấu.

Theo Bích Uyên/Sài Gòn tiếp thị

Bình luận
vtcnews.vn