Ngôi nhà của bố

Gia đìnhChủ Nhật, 23/01/2022 08:12:30 +07:00

Mỗi độ xuân về là đến ngày giỗ bố tôi, bước vào ngôi nhà của bố khi xưa, tôi lại thấy lạnh lẽo, vắng vẻ, trống trải vô cùng dù tiết trời lúc ấy đang xuân.

Chẳng còn đâu những đồ vật thân quen, những cây cối xanh tươi, hoa nở từng chùm rực rỡ. Chẳng còn đâu cái không gian tươi đẹp mà bố cất công chăm chút nâng niu từng ngày lúc còn sống. Trước mặt tôi chỉ là mấy cái ghế nhựa lỏng chỏng, bàn uống nước cũ kĩ và một chiếc ghế sô-pha đơn độc (không hiểu ai đã xin cả bộ mà lại không mang đi hết).

Cái giường gỗ bố nằm cũng không còn nữa, tủ quần áo mối mọt, trống rỗng. Cửa chính, cửa sổ bạc màu đến mức không thể bạc hơn. Sân gạch, bờ tường hoặc rêu xanh cả mảng, hoặc tróc lở đầy nơi. Mọi thứ đều xa cách, hoang hoải và thiếu vắng hơi người…

Nhìn ra vườn thì khu vườn chết từ lâu, cây cối xác xơ, trơ trụi và gần như biến mất hoàn toàn. Dãy nhà bếp, nhà tắm, bể nước bị san bằng, để lại một đống gạch đá lởm chởm, cỏ dại mọc đầy. Lòng tôi dâng lên một nỗi niềm khó tả, dù chuẩn bị tinh thần trước vẫn thấy bâng khuâng, buồn man mác và đầy xót xa, tiếc nuối.

Ngôi nhà của bố - 1

Ảnh minh hoạ: NT

Một mình “tự kỉ” không trò chuyện cùng ai, tôi đi loanh quanh nhìn ngắm, quan sát những đường nét còn sót lại của ngôi nhà. May mắn là mấy cây nhãn cổ thụ vẫn còn nguyên theo năm tháng. Mùa này hoa nhãn nở nhiều vô kể, từng chùm nhỏ li ti, màu vàng nhạt, cả cây nhãn trông như chiếc dù bằng vải hoa căng lên giữa nền trời màu xanh nhạt.

Bây giờ, tôi mới biết cây nhãn lúc trổ bông, đẹp dịu dàng đến thế. Kì diệu nhất là nhành mai mảnh dẻ, gầy guộc ngày nào, không ai chăm sóc, để ý, suýt chút nữa bị xóa sổ bởi bức tường mới xây ngay sát cạnh, vậy mà lúc này đây vẫn bày ra bao nhiêu nụ xanh biếc, “bụ bẫm”. Thời khắc để bung cánh dường như chỉ còn đếm từng giờ.

Bông loa kèn tây đứng ở góc chân tường nơi cửa sổ cũng đang xòe những cánh đỏ tươi, rực rỡ. Lòng tôi lại hoài niệm, ước ao giá như có bố ở đây, giá như bố còn sống… thì khu vườn này sẽ còn ngập tràn hương thơm và màu sắc đến nhường nào. 

Càng nghĩ, tôi càng  thấy mình có lỗi với bố biết bao. Là người được bố tin yêu trông cậy nhất, kí gửi niềm hi vọng sâu xa sẽ chăm sóc, giữ gìn ngôi nhà, vậy mà bao năm tháng qua, tôi chẳng làm được gì cả, chỉ biết bất lực đứng nhìn nó tàn tạ, héo úa đi từng ngày.

Hơn nữa, ngôi nhà giờ đây còn bị chia năm sẻ bảy, mỗi người một ít. Không có tiền, không có sức lực và nhất là không có đủ tâm huyết để phục dựng lại ngôi nhà nguyên trạng như xưa nên nhiều lúc tôi chỉ muốn bán nó đi để được đẹp nguyên mãi trong kí ức mà thôi. Ở thế giới bên kia chắc hẳn bố đau lòng lắm, giận tôi nhiều lắm. Nhưng tôi biết phải làm sao?

Chỉ xin bố hãy hiểu cho tôi: nhớ thương người đã khuất đâu chỉ là giữ gìn những hiện vật còn lại bằng mọi giá mà nhớ thương quan trọng nhất vẫn là ở trong lòng, bố ơi !

(Nguồn: Vietnamnet)
Bình luận
vtcnews.vn