Đừng để những nỗi sợ vô hình chen lấn rồi không dám yêu cuồng nhiệt

Góc của nàngThứ Hai, 14/12/2015 10:02:00 +07:00

(VTC News) - Tại sao chúng ta không yêu nhau chỉ vì một điều có thể? Tại sao chúng ta lại dùng quá nhiều thời gian để suy xét, để lấp đầy những bất an bằng việc

(VTC News) - Tại sao chúng ta không yêu nhau chỉ vì một điều có thể? Tại sao chúng ta lại dùng quá nhiều thời gian để suy xét, để lấp đầy những bất an bằng việc tìm hiểu rằng đích đến sẽ là đâu?
Tôi biết, phụ nữ không thể dễ dàng yêu một người khi trái tim vẫn còn hằn lên nhiều vết cắt từ cuộc tình đã cũ. Đàn ông cũng sẽ không toàn tâm toàn ý nắm tay người khác nếu cái điều dở dang trong lòng chưa nguội lạnh.

Từ cả hai phía, đó là một sự tổn thương, vì bốn chữ “nương tựa vào nhau” thực chất là điểm kết thúc chứ không nên là điểm khởi đầu của một tình yêu cuồng nhiệt. 
 
Tôi vẫn tin rằng, những kẻ lòng dạ khát yêu vẫn không nên tin vào thứ tình yêu gọi là vĩnh hằng để rồi bóp nghẹt hơi thở vì những đau đớn khi một cuộc tình lùi vào dĩ vãng.

Tình yêu vốn thổn thức theo nhịp đập của trái tim, nhưng trái tim luôn cần những khoảnh khắc ngưng đọng để nghỉ ngơi.

Còn tình yêu cũng cần lắm thời gian cho những khoảng lặng để mỗi cá thể cô đơn với phần riêng tư nguyên thủy nhất trong mình. Tôi đã từng chứng kiến những cặp tình nhân sớm nở chóng tàn dù rằng đã hứa yêu nhau đến thiên trường địa cửu.

Thật ra, khi hứa, kẻ đang yêu vẫn luôn tin rằng mình sẽ làm được, còn khi thất hứa cũng chính là cái cảm giác thấu tận tâm can rằng mình thật sự không thể làm nổi. Thế mới nói tình yêu không cần sự kiên trinh, nhưng tình yêu cần sự thành thật, dù chỉ là trong chút ít của cuộc đời.
Tôi thừa nhận mình thèm một tình yêu điên cuồng, mê hoặc bởi những cái ôm nghẹt thở, những nụ hôn sâu đến cạn mùi sinh khí và đắm đuối trong những nhịp đập gấp gáp khi hai cá thể hòa vào nhau trong màn đêm tối để những thứ thuộc về bản năng tràn sâu vào mọi ngóc ngách của tâm hồn.

Tôi khao khát được yêu bằng tất cả những gì nguyên thủy nhất, như lần đầu chạm môi vào li rượu mạnh dù biết rằng tám phần sẽ chìm trong say đắm si mê. Nói cách khác, tôi muốn yêu mà không màng đến kết thúc, cuồng si như cái thời đôi mươi mười tám dù đã có thêm nhiều năm kinh nghiệm làm người.
Tôi biết, tuổi trẻ là những ngày yêu đương nông nổi, yêu chỉ vì biết mình cần được yêu. Nhưng đó cũng là thời điểm mà chúng ta mạnh mẽ nhất trong cuộc đời, để bất chấp, để cho phép mình yêu, sẵn sàng nhận lấy tổn thương và sẵn sàng đối mặt với một kết thúc buồn.

Tuổi trẻ chúng ta thường dễ dàng để bắt đầu để rồi đau đớn tê tái cho một lời hứa bất thành nay đã lùi vào quên lãng. Tuổi trẻ là không ít lần thấy tim mình rất chật vì cuộc tình đổ vỡ, là không ít lần cứ ngỡ yêu đến cùng trời cuối đất nhưng vì lỡ lạc một lần mà mãi mãi chẳng bao giờ gặp lại.

Hành trình trưởng thành được gầy dựng trên nỗi đau, để rồi khi đủ chín chắn với trái tim của một người đã lớn, chúng ta bỗng dưng biết cách né tránh những tổn thương ấu trĩ. Nhưng cũng vì thế mà can đảm để yêu một người cũng không còn, mà thay vào đó là những hoang mang, sợ hãi, lo âu.
Có thật là chúng ta sẽ thấy hạnh phúc khi cẩn trọng từng bước trong tình yêu? Có thể nỗi đau tan vỡ của lần đầu sẽ thôi lặp lại, nhưng sự cuồng nhiệt của thuở ban đầu cũng tan vào hư vô.

Tôi luôn nghĩ rằng khi trưởng thành, tình yêu không bé đi mà chính những lí do, những sợ hãi hoang mang đã trở nên lớn đến mức không kiểm soát được. Và, khi đã lớn, chúng ta không hẳn né tránh được một kết cục tổn thương, mà đơn giản là ngay từ đầu, vốn dĩ đã không đủ dũng khí đế yêu đương.

Tôi là một kẻ ngoan cố, vì vậy không dễ dàng chấp nhận một thứ cảm xúc kìm nén trong tình yêu. Tôi tin rằng, tình yêu là một thứ mạnh mẽ thuộc về bản năng, vì vậy dù hai mươi, ba mươi, dù lần đầu hay đã kinh qua ít nhiều thất bại, thì trái tim nguyên bản vẫn thét gào khao khát được yêu. 
 
Tôi thích cái cảm giác khi hai con người rũ bỏ những ánh nhìn, những lo toan của thường nhật đề hòa vào nhau cuồng dại si mê. Tôi thích cái bình yên của một ngôi nhà nhỏ, khi người đàn ông đặt tay lên eo người phụ nữ trong khi cô ấy đang chuẩn bị bữa ăn cho hai người dù ngoài đời giông bão.

Tôi đam mê thứ tình yêu không ràng buộc, thuần khiết khi hai cá thể lao vào nhau bất chấp những giới hạn về thời gian, tuổi tác, thị phi và cả những nỗi đau có thể. Tôi chán ghét khi phải nghe chuyện không đủ can đảm yêu đương như một cái giá của sự trưởng thành.

Tình yêu không cần sự dũng cảm, mà cần sự thấu hiểu tận tâm can mà một trong những sự thấu hiểu đó chính là biết bản thân thực sự cần gì. Chúng ta cần có nhau trong cuộc đời, chúng ta cần được yêu bằng thứ cảm xúc mạnh mẽ đơn thuần nhất.
Nhiều người nói với tôi rằng họ không thể bất chấp yêu đương dù trái tim đang thét gào phản kháng. Vì ở cái tuổi đã kinh qua nhiều ba động, thời gian không cho phép họ yêu mà không màng đến kết cục.

Thật ra, điều thú vị nhất của cuộc sống này chính là ngày mai, vì ngày mai là một bí mật mà mãi mãi chúng ta chẳng bao giờ thấu tỏ. Thế nên, kết cục không hẳn là kết cục, mà gọi là một sự có thể thì đúng hơn.
Tại sao chúng ta không yêu nhau chỉ vì một điều có thể? Tại sao chúng ta lại dùng quá nhiều thời gian để suy xét, để lấp đầy những bất an bằng việc tìm hiểu rằng đích đến sẽ là đâu?

Lẽ ra, thời gian ấy nên dành cho một chiếc hôn dịu dàng khi bàn tay của người này sẽ xoa nhẹ tổn thương của người kia.

Lẽ ra, thời gian ấy chúng ta nên tận hưởng ngọt ngào của tình yêu thay vì cứ mãi hoang mang lo sợ vì những điều thuộc về bí ẩn mà mãi mãi không bắt đầu thì chẳng bao giờ thấu tỏ...
Lẽ ra, chúng ta đã nên yêu nhau, từ lâu lắm rồi...
Tình yêu là sự lôi cuốn ngọt ngào, bắt đầu là những cảm xúc mạnh mẽ tuyệt vời, còn kết thúc lại là điều thuộc về có thể. Vậy tại sao ta lại để những nỗi sợ vô hình chen lấn rồi không dám yêu nhau cuồng nhiệt?
Lạc An
Bình luận
vtcnews.vn