Tròn một năm 10 phi công hy sinh: Bay đi đàn sếu, bình yên này sẽ mãi mãi khắc ghi…

Thời sựThứ Hai, 19/06/2017 13:09:00 +07:00

Hãy bay mãi trên đất đai, núi non, biển khơi của Tổ quốc mà các anh đã hy sinh để gìn giữ, bình yên này sẽ mãi mãi khắc ghi…

Bay đi nhé đàn sếu – bay đi nhé những chiến sĩ quả cảm của Su30-MK2 và CASA-212, hãy bay mãi trên bầu trời cao xanh mà các anh đã dành cả cuộc đời để chao nghiêng đôi cánh. Dưới kia là đất đai, núi non, biển khơi của Tổ quốc thương yêu, các anh có thấy tất cả đều mang dáng hình của sự bình yên? Bình yên ấy, sẽ mãi mãi khắc ghi…  

maxresdefault

 Đồng đội khóc thương các anh

104520_8c 4

 

15497752_1202195673183980_83493147_n 5

 Đại tá phi công Trần Quang Khải, 9 phi công trên chiếc Su-30MK2 và CASA-212 đã hoá thành đàn sếu trắng bay cao, mìm cười ngắm nhìn non sông gấm vóc tươi đẹp, bình yên. 

Các anh có nhớ, gấp lại những trang cuối cùng của “Mãi mãi tuổi 20” Nguyễn Văn Thạc từng viết: “Nếu như tôi không trở lại - Ai sẽ thay tôi viết tiếp những dòng sau này? Tôi chỉ ao ước rằng, ngày mai, những trang giấy còn lại đằng sau sẽ toàn là những dòng vui vẻ và đông đúc….”

 
Giây phút tiễn biệt các anh về với bầu trời, là giây phút nối dài những ước vọng bình yên.

Các anh đã không trở lại. Các anh hòa máu thịt vào lòng biển bao la, các anh hóa thành đàn sếu bay mãi trên dải đất mang tên hòa bình và lòng nhân ái. Hãy thanh thản bay đi, những người ở lại, sẽ thay các anh viết tiếp những dòng thật vui vẻ và đông đúc. Những dòng ấy, sẽ bắt đầu bằng hai chữ bình yên.

Cô con gái nhỏ bình yên bên trang sách, người vợ bình yên bên mâm cơm chiều, mẹ cha bình yên khi thắp nén hương mà rưng rưng sự tự hào, con ngõ nhỏ trở về nhà bình yên giữa rì rào tiếng gió, đồng đội các anh bình yên trong đợt cất cánh mới, hàng vạn gương mặt ngoài kia bình yên giữa hối hả cuộc sống…

Giữa những thanh bình ấy, là sự hiện diện của lòng biết ơn, của sự ghi nhớ. Những người ở lại, sẽ là những người sống luôn biết ơn, không bao giờ quên sự hy sinh để đánh đổi lấy những bình yên có được. Giây phút tiễn biệt các anh về với bầu trời, là giây phút nối dài những ước vọng bình yên.

Những người chọn con đường binh nghiệp là vậy, họ rất yêu cuộc sống, “nhưng khi cần vẫn có thể nhẹ nhàng mà chết được”. Bởi mưu cầu của cả cuộc đời người lính, có gì ngoài sự bình yên cho từng tấc đất?

Video: Tưởng nhớ các phi công hi sinh trên Su-30MK2 và CASA-212

Quà để dành của người những lính trên chiếc CASA-212, là suốt 6 tháng dành dụm tích cóp được số tiền 1,5 triệu đồng cho cô con gái nhỏ chưa chào đời; là lời hứa về xoa lưng cho người bố thương binh 2/4 phải nằm một chỗ; là hạnh phúc ngắn ngủi bên người vợ mà số ngày được xới cơm cho chồng đếm không quá đầu ngón tay;…

Những ước mơ, háo hức sao mà quá đỗi nhỏ bé và giản dị.

Hãy tin rằng, dù mãi mãi không trở về, nhưng các con anh sẽ được lớn lên trong sự yêu thương. Trong mỗi bước đường trưởng thành của những cô bé, cậu bé mà có thể chỉ biết mặt cha qua di ảnh, sẽ luôn nằm lòng bài học về lòng dũng cảm, về sự trắc ẩn mà các anh gửi lại.

Và nhất định, những trang giấy sau mà các anh đang viết dang dở, người mẹ cha, người vợ, tất cả những người ở lại, sẽ viết tiếp, chỉ còn những điều rất đẹp đẽ và con người.

Nhớ mãi những câu thơ của thi sĩ Nam Hà,

“Đất nước của những người con gái con trai

đẹp như hoa hồng cứng hơn sắt thép

lúc chia tay không hề rơi nước mắt

nước mắt chỉ dành cho ngày gặp mặt”

Ngày gặp lại, chính là từng ngày ngước lên bầu trời đều sẽ thấy bóng dáng của đàn sếu nhỏ lấp lánh, sẽ thấy các anh, những nụ cười gặp nhau, nụ cười của sự hy sinh không vô ích, nụ cười của trách nhiệm xứng đáng với những hy sinh quả cảm.

An Yên
Bình luận
vtcnews.vn