Đối thoại 1.000 cái răng với tên cai ngục "quỷ sống"

Phóng sự - Khám pháThứ Hai, 10/05/2010 10:25:00 +07:00

Nó đập vỡ hai đầu gối tôi, vỡ vụn lạo xạo như những cái vỏ trứng bị vò nát. Nó dùng “Gậy biệt li” to như cái ống tuýp nước vả gẫy từng chiếc răng của tôi.

71 tuổi, ông Vũ Minh Tằng già yếu lẩy bẩy: “Tôi là Bí thư chi bộ trong nhà tù, tháng 12 năm 1971, sau khi tôi tổ chức cho anh em vượt ngục, Thằng Nhu cho tôi vào chuồng cọp, biệt giam. Nó đập vỡ hai đầu gối tôi, vỡ vụn lạo xạo như những cái vỏ trứng bị vò nát. Tôi ngất đi, nó dùng “Gậy biệt li” bằng sắt, to như cái ống tuýp nước vả gẫy từng chiếc răng của tôi. 9 chiếc răng cả thảy. Tôi giờ vẫn đi được, nhưng đi nó liêu xiêu, nó chênh chao như người phải gió ấy”. Nói rồi, ông cụ nhỏ thó, quê mùa ấy cứ ngồi bần thần, không khóc, không tức giận, dường như có một nỗi hoang mang kinh hãi nào đó cứ bám riết lấy ông suốt 40 năm qua.

Kẻ từng vặn hàng nghìn cái răng... tù Cộng sản

Bảy Nhu đã trở thành người phụ trách các phân khu nhốt tù binh cộng sản, thành người trực tiếp vặn bẻ răng, lấy mắt cá chân của người tù trong suốt nhiều năm, hàng trăm người đã là nạn nhân của “trò chơi tàn độc” này. Nhiều tài liệu cho thấy, Bảy Nhu thậm chí còn sưu tầm răng mà hắn đã vặn của những người tù, hắn để trong một cái mũ sắt lố nhố “kính thưa các loại răng”, hắn coi đó là một cái thú tiêu khiển. Cái “thú” súc vật và bệnh hoạn nhất mà thế gian này từng biết đến, hàng nghìn cái răng đã bị vặn “sống” như thế!

Tượng đài Nắm Đấm, một biểu tượng hào hùng mới được dựng ở khu vực “địa ngục trần gian” - nhà tù Phú Quốc năm xưa. 

Đôi mắt lạnh, giọng nói của Bảy Nhu rít lên, hắn cầm một thanh sắt, bắt các người tù há miệng, “mày cho tao xin một cái răng, mày cho cái nào thì cứ nói thẳng ra…?”. Rồi hắn gõ mạnh, giật tới, có người tù ngất đi. Lúc tỉnh lại, Bảy Nhu bảo: Mày mà để phun giọt máu nào ra sàn nhà nữa, tao sẽ giết chết, mày hãy uống máu của mày, nuốt hết máu vào trong bụng đi nhé. Rồi thò tay vào mồm nhặt trả tao cái răng của mày. Tôi rợn người mất ngủ liền mấy đêm, khi nghe tận tai giọng kể của cụ Út Minh (đang sống ở gần nhà... Bảy Nhu ngoài đảo Phú Quốc), người tù Cộng sản kiên cường bị nhổ răng ấy.

Hàng trăm nhân chứng khác (trong đó có ông Tằng) cũng đã kể như vậy khi đến thăm lại “chiến trường xưa” Phú Quốc. Các cụ chua xót, hãi hùng tường thuật lại, ai cũng nói giống ai, đến mức, các cô hướng dẫn viên du lịch về nguồn ở Nhà tù Phú Quốc nghe đã quá quen thuộc. Nhiều người nghe tin Bảy Nhu còn sống thì hùng hổ leo đồi đi tìm đòi… “giết chết nó”. Nhưng khi thấy Bảy Nhu ăn chay, niệm Phật, già nua quá thể, cũng già nua như chính những người tù còn sót lại đến hôm nay thì họ đã bật khóc, ngẫm trả thù cũng chả để làm gì nữa...

Trở lại nhân chứng, người tù Cộng sản Nhà tù Phú Quốc bị vặn răng tên là Út Minh. Khi đoàn khai quật cả nghìn bộ hài cốt ngoài Tượng đài Nắm Đấm (gần nhà tù) đang rầm rộ dùng máy xúc máy ủi bóc đất đá tìm kiếm các phần thi thể của bốn nghìn người tù Cộng sản bị chôn vùi dưới 5-6 mét đất sâu, thì có một người lính già, mặc quân phục bạc màu đến miệng hố ngồi bần thần, gườm gườm nhìn Bảy Nhu, khi ông Nhu đang được “trưng dụng” tìm chỉ các hố chôn tập thể. Thấy Nhu “bốc phét” nhiều quá, cụ Út Minh mất bình tĩnh, vác gậy dồn đuổi, chửi bới lanh tanh bành. Một cụ già đuổi một cụ già lẩy bẩy, cụ già Nhu sợ hãi trốn mất.

Nhà tù Phú Quốc hôm nay. 

Thượng tá Nguyễn Văn Cao (Tỉnh đội Kiên Giang), người phụ trách công trường khai quật thấy kì lạ, bèn bắt chuyện. Ông Út Minh căm phẫn kể: Sau nhiều năm ở nhà tù, lúc giải phóng (1975), ông đã quyết tâm sống ở gần khu vực… hố khai quật, vì nỗi ám ảnh địa ngục trần gian. Địch đã giam ông 6 năm, qua sáu bảy cái “phân khu” tù binh, đến năm 1973, mới được địch mang ra tận sông Thạch Hãn (Quảng Trị) trao trả. Ông trực tiếp bị chính Bảy Nhu (người hàng xóm hiện nay) tra tấn bằng cách đè ra nhổ mất 6 cái răng.

“Tôi nằm trong tù từ năm 1966, suốt gần 7 năm, tui chỉ dám tính đường chết, chứ tịnh không có dám tính đường sống. Nó bắt tôi há mồm, hỏi cho xin cái răng, cho cái nào? Tôi chán quá, bảo: Ông lấy cái nào thì lấy, cái nào chẳng là răng... của ông! Nó ghè thanh sắt vào, nhổ răng tôi. Giật gẫy, nó bắt tôi thò tay vào miệng mình lôi từng cái răng đỏ quạch máu ra, đặt lên bàn cho nó xem. Rồi nó bắt tôi phải tự uống hết số máu chảy trong miệng tôi ra, một giọt nào ứa ra ngoài, nó sẽ đánh chết” - cụ Út Minh nói, giống như những gì mà cụ Tằng đã kể với tôi, dù hai người chưa bao giờ biết đến nhau, dù từ sau khi được phóng thích, cụ Tằng chưa bao giờ trở lại Phú Quốc.

Tôi giữ 9 chiếc răng để nhớ một thời ở “địa ngục”

Những chiếc răng xấu số đã lên tiếng. Tôi đem những câu chuyện đó ra hỏi ông Bảy Nhu. Những tưởng viên cai ngục khi xưa, ông già lạnh lùng và tinh quái hôm nay sẽ “cãi bay cối đá”, sẽ dùng đủ mọi thủ thuật “hỏi cung” tù binh độ nọ để biện minh cho các hành vi tàn ác “lẫy lừng” của mình. Không ngờ, ông già Nhu rất điềm đạm, rất ưu thời để rồi... công nhận tất cả.

Bảy Nhu sau khi hoàn thành “sứ mệnh” tra tấn tù nhân tàn ác, trở về với đời thường. 

Căn nhà nằm biệt lập trong đồi bạch đàn, con đường đất đỏ, rậm rịt, tối om, nồng nã mùi lá mục dẫn tôi và ông Hai Nam (người đưa đường, cũng là một tiếp phẩm của trại tù binh Phú Quốc khi xưa, từng đi cải tạo về và nay tham gia nhiều hoạt động xã hội hữu ích, được chính quyền cơ sở và các đoàn thể hiện nay tặng rất nhiều giấy khen, bằng khen; là chủ hãng nước mắm Nam Hương nổi tiếng ở Phú Quốc) vào nhà Trần Văn Nhu.

Để có được cuộc trò chuyện giữa tôi và ông Nhu, điều không thể thiếu là các cuộc gọi điện thoại “dọn đường” đầy năn nỉ của ông Hai Nam, bởi ông Nhu tin ông Nam lắm, chẳng gì thì giữa cô đơn, mặc cảm quá lớn ngoài hòn đảo bé nhỏ này, ông Nhu vẫn coi ông Hai Nam là “cùng hội cùng thuyền” với mình. Ông Nam dặn tôi kĩ càng, mua quà gì, nói thế nào, đừng nhắc tới cái gì và muốn ghi âm, chụp ảnh thì phải làm lén ra sao.

Bảy Nhu nói: “Tôi quê ở Đồng Tháp, tôi cũng con nhà tử tế lắm chớ. Nhưng tôi sinh ra, bị “bọn chúng nó” (Mỹ - Ngụy) bắt phải đi lính, rồi đời nó lầm lạc như vậy đó. Sinh năm 1926, năm 20 tuổi tôi đã bị giặc “tổng động viên”, phục vụ trong chính quyền Ngụy rất là khổ sở. Năm 1967, khi Trại tù binh Cộng sản Phú Quốc (Nhà tù Phú Quốc) vừa mới được chính quyền Sài Gòn thành lập, tôi được “chúng nó” điều ra hòn đảo này. Lúc đầu, nó bảo, ra đảo 3 tháng sẽ được về với vợ ở Sài Gòn, rồi 6 tháng, rồi ở suốt 7 năm ròng, tôi phải làm “đao phủ” ở đó cho đến khi nhà tù giải thể luôn (năm 1973).

“... Sau giải phóng, nhiều người rủ tôi về Đồng Tháp sống để quên hẳn cái chỗ tội ác kinh khủng này đi, nhưng tôi không về. Dẫu thế nào, thì cuộc đời tôi đã gắn bó với vùng đảo này. Đã 4 lần các thế lực ở Mỹ muốn tôi nhập cảnh sang bên đó, để “đền đáp” những cống hiến của tôi với “đế quốc” và chính quyền Sài Gòn cũ (?); nhưng, tôi đã không đi, tôi muốn ở lại đây, tôi muốn chết ở đây. Tôi nói lại nhé: Gia đình tôi ở Đồng Tháp, có em trai, chị dâu, cháu tôi đều tham gia hoạt động cách mạng, là những người Cộng sản chân chính (?); vì thế, lúc tôi mới ra đây làm quản lí nhà tù, các “ông” (chính quyền Sài Gòn cũ) thử thách tôi ghê lắm, họ theo dõi tôi từng li từng tí. Vì thế, tôi phải nỗ lực làm việc (tra tấn tù nhân thật tàn ác?), để chứng minh là mình hết lòng trung thành với họ. Kẻo họ sẽ thủ tiêu tôi. Dần dà…”. Ông Nhu bỏ lửng câu nói, hình như trong đầu ông lại thêm một lần lặp lại câu hỏi đầy nghi kị “Cháu là nhà báo phải không”. Có lẽ, nếu cứ để ông Nhu nói, ông sẽ kể: “Dần dà, tôi mới tàn ác như thế chứ, mới đeo ống bơ đi “xin răng” và xin mắt cá bà con nước Việt mình, của những người yêu nước chân chính ở “địa ngục trần gian” như thế chứ” (!!!).

Chuồng cọp bằng dây thép gai, một hình thức tra tấn người hãi hùng đã được tái hiện tại Phú Quốc hôm nay. 

Bất giác, tôi nhớ đến ông Vũ Minh Tằng ở Vụ Bản, Nam Định. Ông Tằng nghẹn lời kể: “Tôi bị bắt ở Quảng Ngãi, vào tháng 9 năm 1967, địch nó xịt hơi ngạt vào hang đá Chẹt rồi đưa tôi ra Nhà tù Phú Quốc. Tên Nhu và bọn quân cảnh đã đập vỡ mắt cá chân của anh em tù binh, lấy cơm, trộn vào máu, chấm vào các thùng phân của chính chúng tôi, nắm thành viên bắt anh em phải ăn. Ăn cơm với máu và phân người.

Chúng nó “lấy” răng tôi bằng cách, dùng những thanh sắt như cái tuýp nước, to hơn đầu ngón tay cái một chút. Nó bắt mình há miệng, nó đánh gẫy từng cái răng, lại đổ nước vào. Bụng tôi trướng lên. Như có ai dùng dao rạch dọc miệng, cuống họng và ổ bụng mình. Tôi ngất đi, 9 cái răng ở trong bụng tôi. Trong chuồng cọp, nó để một cái thùng sơn ở góc nhà, lâu lâu thì tù nhân lại đi cầu (đại tiện) vào đó. Bị tra tấn nhiều, có khi tôi ngồi hàng tiếng đồng hồ, nó chỉ “ra” được cục phân bằng ngón tay út ấy, chờ mãi các cái răng của mình mới lần lượt được “đi cầu” ra, tôi lại vò đám phân của mình, tìm răng, rồi bọc vào quần đùi. Tôi giấu răng tôi ở đó suốt những năm lao tù, cho đến tận ngày trở về. Tôi giữ suốt 39 năm qua với hy vọng, khi tôi chết, 9 cái răng sẽ theo tôi vào trong quan tài. Tôi đã dặn con cháu mình như thế!”.

Nói xong, vân vê 9 cái răng, ông Tằng nấc lên, ông khóc ngon lành như một đứa trẻ.

 

Còn tiếp...


Theo Phạm Thị Thao Giang (Tuổi trẻ thủ đô)
Bình luận
vtcnews.vn