Khỉ lạy đồ tể và chuyện người làm mẹ của khỉ ở Hải Dương

Phóng sựThứ Năm, 11/02/2016 06:38:00 +07:00

Ông ta xích chú khỉ vào gốc cây, đun sôi nước, rồi múc ca nước sôi tiến về phía con khỉ.

(VTC News) - Ông ta xích chú khỉ vào gốc cây, đun sôi nước, rồi múc ca nước sôi tiến về phía con khỉ.


Kỳ 2 (kỳ cuối): Mẹ của bầy khỉ

Khoảng 7 hay 8 năm trước, một Phật tử đến chùa Nhẫm Dương (Duy Tân, Kinh Môn, Hải Dương), nghe tiếng khỉ hót buồn não nề, Phật tử liền hỏi sư Mơ: “Thầy ơi, núi này còn khỉ hả thầy” (Phật tử thường gọi sư cô là thầy). Sư Mơ gật đầu bảo chỉ còn một con khỉ nữa thôi. Tức thì, Phật tử nọ khóc nấc lên.

Nhà Phật tử này ở xã Minh Tân, nơi từng có những rông núi mọc lên giữa đồng bằng sông nước, chả khác gì Hạ Long trên cạn. Khỉ ở đó vốn nhiều vô kể, sống chan hòa với con người. Nhưng rồi núi bị phá sạch, con người tự dưng lại có nhu cầu thịt khỉ, cao khỉ, nên bọn khỉ bị tiêu diệt sạch sẽ.

Nhà Phật tử ấy ở cạnh nhà một tay nấu cao khỉ. Ông ta xích chú khỉ vào gốc cây, đun sôi nước, rồi múc ca nước sôi tiến về phía con khỉ. Con khỉ vàng quỳ hai chân, chắp tay vái gã đồ tể. Nó vừa vái vừa khóc, nước mắt ròng ròng. Nhưng lão đồ tể lạnh lùng hắt ca nước sôi vào nó.

Con khỉ khóc ré lên, chạy vòng quanh gốc cây. Nó vừa chạy vừa khóc, vừa gãi, trợt lông lộ lớp da trắng hếu. Lão đồ tể dội đến chục ca nước sôi, nó yếu dần, rồi khuỵu xuống chết. Vừa kể, nữ Phật tử vừa khóc. Sư Mơ cũng nước mắt ròng ròng. Sư thương thân phận loài khỉ quá.

Sư Mơ cho khỉ ăn
Sư Mơ cho khỉ ăn 
Để cứu con khỉ cuối cùng trên núi, sư thuê người quanh xóm trồng nhiều cây trên núi. Từ quả núi trọc, giờ núi Nhẫm xanh rờn trở lại. Sư nhờ nhân dân cả thôn cùng quyết tâm bảo vệ con khỉ, không cho bất kỳ ai vào núi săn thú, đốn củi.

Rồi nữ Phật tử kia dẫn sư Mơ đến nhà lão đồ tể, chuyên làm thịt khỉ nấu cao. Lão đồ tể bảo, ngoài việc nấu cao khỉ, ông ta còn xuất khỉ đi Trung Quốc. Người Trung Quốc thích nuôi khỉ vàng, vì nó giỏi làm trò, làm xiếc. Nuôi chán thì họ dùng dao phạt đầu, múc óc ăn sống. Thịt chế biến giả cầy, xương đem nấu cao.

Nghe lão đồ tể kể, sư lạnh cả người. Sư Mơ bảo: “Anh mua được con khỉ nào thì bán lại cho tôi. Anh bán đắt thế nào tôi cũng mua. Cứu một con khỉ bằng xây 10 tòa tháp”. Anh đồ tể gật đầu.

Rồi từ bấy, hễ thu mua được con khỉ nào, anh ta lại gọi sư Mơ. Có chỗ bán khỉ, anh ta cũng bỏ luôn nghề làm thịt, nấu cao khỉ. Anh ta thì ăn nên làm ra, kiếm ối tiền, còn sư Mơ có được bao nhiêu tiền công đức, toàn đi mua khỉ về thả lên núi. Ngôi chùa Nhẫm khá khiêm tốn, nhưng xây đã chục năm chưa xong, vôi ve chưa quét, nhưng có khỉ thì đắt thế nào sư cũng mua bằng được.

Cặp khỉ đầu tiên mà sư Mơ mua được từ ông đồ tể nọ, là con Trố và Ngố. Sư đặt tên cho hai con này như vậy. Hôm ông đồ tể gọi, sư đến ngay. Hai con khỉ bị nhốt trong lồng sắt. Một tay buôn khỉ định chuyển đi Trung Quốc, thì ông đồ tể nọ biết, liền mua lại, rồi bán cho sư Mơ để kiếm lời.

Video trang điểm cho khỉ

Hôm chở về chùa, mở cửa lồng, cho chúng chạy lên núi, nhưng chúng cứ đứng lên lại ngã oành oạch. Hai con khỉ đói đến nỗi không đứng nổi nữa, tay chân run lẩy bẩy. Sư phải sắm mấy chuồng sắt, nhốt nó vào cho an toàn, rồi hàng ngày cho nó uống sữa. Hồi sức rồi, chúng mới ăn được các thứ khác.

Khi Ngố và Trố khỏe, sư thả ra, nhưng nó nhất định không nên núi, cứ luẩn quẩn quanh chùa. Ngố và Trố nghịch ngợm không tên khỉ nào bằng. Sư nấu cơm, còn chưa kịp ăn, hai tên mở vung ăn vụng sạch sẽ. Du khách đến chùa, chẳng ngại ngùng gì, cứ trèo cả lên cổ du khách.

Đuổi lên núi không chịu đi, thả ra thì nghịch ngợm, phá phách, trêu ghẹo khách viếng chùa, nên sư nhốt hai tên này vào chuồng, thi thoảng mới cho ra.

Sư Thích Diệu Mơ thực sự là người mẹ của bầy khỉ
Sư Thích Diệu Mơ thực sự là người mẹ của bầy khỉ 
Sư Thích Diệu Mơ chợt nhớ đến con Mi Mi, rồi đôi mắt sư mọng nước. Nó là con thông minh, thân thiết với sư nhất. Con này là do một Phật tử mua lại từ đám buôn khỉ mang đến biếu sư. Điều lạ là Mi Mi cũng ăn chay sư như Mơ. Nó chỉ uống sữa và ăn hoa quả. Khi sơ Mơ ăn cơm, thì nó ăn cùng. Ăn xong thì ngồi vào lòng sư. Nhiều đêm nó ngủ cùng sư. Sư dậy, nó cũng đánh răng cùng, cũng soi gương chải tóc.

Đêm nào cũng vậy, sư Mơ phải bế nó đi đúng 3 vòng sân chùa, vừa bế vừa ru nó mới ngủ. Không ru là nó khóc.

Con Mi Mi hiểu sư nhất, nên nói gì nó cũng nghe, cũng biết. Sư thường dẫn nó ra bờ ao. Sư và Mi Mi cùng ngồi bên cầu ao, soi bóng mặt nước và thích thú.

Sư kể: “Sư bảo ao mát lắm, con xuống tắm đi, tức thì Mi Mi lò dò xuống bước xuống từng bậc. Sư bảo lặn đi, Mi Mi cũng lặn. Sư nhìn rõ nó bơi dưới nước trong như con cá cảnh, rồi ngóc đầu ở giữa ao cười toe toét. Sư bảo Mi Mi ơi, bơi vào đi không chết đuối đấy, thì Mi Mi bơi về cầu ao. Sau lần đó, sư bảo Mi Mi đi tắm, thì nó ra ao ngụp lặn tắm như người”.

Theo sư Mơ, thi thoảng Mi Mi cũng lên núi, sống cảnh hoang dã. Nhưng chỉ được một hai ngày lại mò về như trẻ con đi hoang nhớ mẹ.

 
Khỉ được nuôi ở chùa Nhẫm Dương
Khỉ được nuôi ở chùa Nhẫm Dương 
Cũng vì có thói quen uống sữa, mà Mi Mi đã mất mạng vào năm ngoái. Chẳng là, hôm đó xây chùa, Mi Mi đã mở khóa, lục túi đồ của thợ xây, lấy tuýp keo và trèo tót lên cây mít. Bác thợ xây báo cáo sư Mơ. Sư Mơ gọi nhưng Mi Mi không chịu xuống, cứ hí hoáy với tuýp keo. Sư Mơ mang hộp sữa ra gạ đổi, thì Mi Mi đồng ý.

Thế nhưng, uống hết sữa rồi, Mi Mi lại lục túi bác thợ xây để ăn trộm tuýp keo. Đêm ấy, trời mưa to, không thấy Mi Mi về. Hôm sau, sư Mơ dậy sớm, nhưng gọi mãi không thấy Mi Mi đáp lời. Sư rụng rời tay chân khi thấy Mi Mi nằm chết cứng dưới gốc mít. Thì ra, Mi Mi tưởng tuýp keo là sữa, nên đã uống sạch. Sư Mơ chôn Mi Mi mà nước mắt lã chã.

Ngoài Mi Mi, thì còn hai con nữa, là con Mặt Đỏ và con Xích Lu cũng bị chết một cách đáng tiếc, khiến sư Mơ đau dứt ruột gan. Con Mặt Đỏ thì ho hắng, ốm o suốt. Dù đã được sư chăm sóc tận tình, có bác sĩ thú y chữa trị, nhưng nó vẫn ra đi. Con Xích Lu thì chết rất đáng tiếc. Nhắc đến con Xích Lu, khuôn mặt sư Mơ buồn rười rượi.

Cách đây chừng 5 năm, có một du khách đến vãn cảnh, thấy sư Mơ nuôi nhiều khỉ vàng, vị khách này bảo: “Đây là giống khỉ thông minh lắm. Con muốn đổi mấy con khỉ của con lấy một con của thầy, được không ạ?”.

Tất nhiên là sư Mơ không đổi, tuy nhiên, sư lại đề nghị vị khách này bán lại đàn khỉ cho sư. Tuy nhiên, vị khách nọ cũng không nỡ xa đàn khỉ.

Thích thú đàn khỉ trong chùa Nhẫm Dương, thi thoảng anh lại đến thăm. Khi thân thiết, sư Mơ đã yêu cầu vị khách đứng trước tượng Phật và thề là sẽ không giết, không bán mấy con khỉ mà anh đang nuôi.

Thời gian sau, vị khách nọ mang đến 2 con khỉ và bảo với sư rằng: “Có lái buôn đang chuyển 2 con khỉ này sang Trung Quốc. Sang đó thì người ta lột da ngâm rượu hoặc róc xương nấu cao. Thương nó quá nên con mua giúp thầy”.
Cây thị 700 tuổi ở chùa Nhẫm Dương, nơi đàn khỉ vẫn thường xuyên trú ngụ
Cây thị 700 tuổi ở chùa Nhẫm Dương, nơi đàn khỉ vẫn thường xuyên trú ngụ 
Hai con khỉ này, một con sư Mơ đặt tên là Xích Lu, một con đặt tên là Vâu. Cả Vâu và Xích Lu đều cực kỳ thông minh, sống quây quần với sư Mơ suốt mấy năm nay. Vâu và Xích Lu là hai người bạn thân thiết. Con Vâu có cái răng vổ, nên thi thoảng sư Mơ và khách viếng chùa hay trêu ghẹo nó. Khen nó xinh, thì nó cười toe toét, chạy đến bắt tay, nhưng chê nó xấu, thì nó nhăn mặt, gầm gừ.

Hồi năm kia, Xích Lu mang bầu, bụng chửa vượt mặt đi lững thững ở sân. Anh Lan, là Phật tử trông chùa cầm chổi cán dài quét sân. Mắt anh Lan hơi kém, nên không nhìn thấy con Xích Lu, đã quét vào nó.

Xích Lu đang mang bầu, hơi khó tính một chút, lại tưởng anh Lan đánh nó bằng chổi, nên nó xông vào dọa cắn anh Lan. Con chó đang ngồi ở gốc thị, thấy khỉ cắn chủ mình, thì nổi giận xông đến, cắn trúng cổ Xích Lu, khiến nó tuôn máu chết tại chỗ.

Con Vâu nhìn thấy cảnh chó cắn chết bạn cứ nhảy như cào cào kêu khóc thảm thiết. Nó buồn bã, nhảy tót lên cây thị khổng lồ. Từ bấy, nó ít khi xuống sân chùa lắm. Hàng ngày, nó lên núi Nhẫm, hòa với đàn khỉ do sư Mơ thả lên núi. Chiều nó cùng mấy con khỉ khác về cây thị nô đùa. Đêm nó ngủ trên ngọn thị. Phải tinh mắt lắm mới nhìn thấy mấy chú khỉ như mấy con chuột trên cây thị khổng lồ 700 tuổi.

Chỉ riêng sư Mơ mới gọi được Vâu cùng đàn khỉ xuống. Không kiếm được thức ăn, đói bụng, bọn khỉ tìm về cây thị, sư Mơ lại mang hoa quả, sữa tươi cho chúng. Bọn khỉ sà xuống lấy đồ ăn, rồi lại chạy tót lên cây.

Cho đến nay, sư Mơ cũng không nhớ nổi, đã thả bao nhiêu “con cháu Tôn Ngộ Không” lên núi Nhẫm, nhưng con số phải đến vài chục. Hầu hết số khỉ này là do sư mua, một vài con do Phật tử mang đến tặng.

Những chú khỉ mới về chùa, được sư nhốt vào mấy chiếc chuồng sắt. Quen với khung cảnh chùa chiền rồi, sư thả chúng ra. Con nào ở lại chùa, thì sư nuôi dưỡng, còn thích cuộc sống hoang dã, thì tự tìm lên núi nhập bầy kiếm ăn. Mấy năm trước sư còn mua được nhiều, giờ khỉ đã bị bắt sạch, nên có khi cả năm chẳng mua được con nào.

Đàn khỉ đang hồi sinh trên núi Nhẫm và sư Mơ vẫn đang phải căng sức bảo vệ chúng và “ngôi nhà” của chúng.

Sư Diệu Mơ chỉ về phía tả quả núi Nhẫm vào bảo: “Mấy hôm trước, người của Công ty xi măng Phúc Sơn đưa máy móc, thuốc nổ lên định phá nốt núi, nhưng sư đấu tranh quyết liệt lắm, tố cáo tận nơi tận chốn mới giữ được đấy!”.

Sư Mơ đúng là mẹ của đàn khỉ…


Phạm Ngọc Dương
Bình luận
vtcnews.vn